Năm 1801, ngoài việc sáng tác, để trang trải cuộc sống Beethoven còn nhận dạy nhạc cho các cô gái con nhà quý tộc. Trong số các học trò của mình, ông đã đem lòng yêu say đắm nữ bá tước 17 tuổi có tên là Giulietta Guicciardi.

Tuy nhiên, với vẻ ngoài xấu xí, tình yêu của Beethoven đã bị cự tuyệt. Trái tim của ông dường như tan vỡ sau khi Giulietta từ chối lời tỏ tình trong một đêm trăng tuyệt đẹp. Trong sự đau đớn, người nghệ sĩ đa tình của chúng ta lang thang khắp thành Viên và vô tình đứng cô độc trên một cây cầu bắc ngang sông Đa Nuýp diễm lệ.

 sonate ánh trăng beethoven

Beethoven thực sự thức tỉnh trước vẻ huyền diệu của tự nhiên với ánh trăng sáng lấp lánh trên dòng sông. Không gian tĩnh lặng tràn ngập ánh trăng và vẻ bí hiểm của màn đêm, người nghệ sĩ nghèo vẫn đứng cô đơn trong niềm tuyệt vọng. Bất chợt, trong khi cả thành Viên đang chìm trong giấc ngủ thì đâu đó, tiếng dương cầm vẫn vang lên mãnh liệt. Bị mê hoặc bởi những nốt nhạc, Beethoven bước đi một cách vô định.

Đó là một khu ổ chuột nghèo nàn, chỉ có một ngôi nhà duy nhất có đèn còn sáng. Beethoven tiến lại và thấy một người cha đang lắng nghe tiếng đàn của cô con gái. Người nói với nhà nhạc sĩ vĩ đại rằng con gái của ông bị mù và rất yêu âm nhạc. Ước mơ duy nhất của cô bé là được ngắm nhìn vẻ đẹp của ánh trăng trên dòng Đa Nuýp thân thương. Nhưng chắc chắn không ai có thể đem đến điều giản dị ấy trừ phép màu của chúa. Hàng đêm, cô bé chỉ biết câm lặng và chìm đắm trong những nốt nhạc.

Xúc động trước tình cảnh của người cha và đứa con, Beethoven ngồi xuống ghế, chàng nhìn ánh trăng lung linh ngoài cửa và bắt đầu lướt tay trên chiếc dương cầm cũ kỹ. Những giai điệu ngân lên, lúc thì huyền ảo và kỳ bí như ánh trăng trong màn đêm, khi thì mãnh liệt và ào ạt như dòng Đa Nuýp. Hai cha con trong ngôi nhà nghèo ôm nhau khóc trong hạnh phúc, mọi nỗi đau dường như tan biến. Tiếng nhạc vẫn vang lên và cả ba người đắm chìm trong một thế giới huyền ảo mà chỉ có họ mới hiểu hết được. Âm nhạc chính là thứ đã vực dậy trái tim đầy đau khổ của chàng nhạc sĩ nghèo, làm cho cuộc sống của chàng trở nên quý giá đến từng giây. Ánh mắt người cha chưa bao giờ toát lên vẻ sung sướng như thế, ông trìu mến nhìn chàng nhạc sĩ đang say sưa với chiếc đàn cũ. Còn cô bé có lẽ mới là người hạnh phúc nhất thế gian, đôi mắt của cô đang nhìn thấy Đa Nuýp thân thương chở đầy ánh trăng, cô ngồi trên một chiếc thuyền buồm tuyệt đẹp lướt nhẹ trên dòng sông mến thương..... Và thế là cả thành viên đã ngập chìm trong ánh trăng.

Suốt cuộc đời của Beethoven, Sonate Ánh trăng là bản nhạc viết cho đàn dương cầm nổi tiếng nhất. Giá trị của nó không nằm trên những tờ giấy hay những lời khen sáo rỗng, nó là hiện thân của sự tự do trong sáng tác và những xúc cảm kì diệu đầy lãng mạn mà chỉ có những người vĩ đại nhất của thế giới mới miêu tả được qua các phím đàn. Và khi bạn muốn nói với ai đó về Sonata Ánh trăng, hãy dùng chính trái tim của mình.